Lắng nghe gió hát
Lắng nghe gió hát
Tác giả: Haruki Murakami
Tại sao người ta lại thích những điều khiến người ta rơi nước mắt. Tại sao khi nói về một tác phẩm người ta lại nhớ ngay đến tác phẩm đã khiến bản thân phải rơi lệ. Có lẽ vì những thứ xúc cảm ấy chạm được phần tâm hồn sâu tối nhất của con người.
Riêng tôi, tôi lại thấy thích những quyển sách đơn giản. Không cần cốt truyện cầu kỳ hay kịch tính. Chẳng cần tình yêu đến chết đi sống lại, hoặc giả là một câu chuyện rào trước đón sau, bất ngờ liên tiếp bất ngờ. Không, tôi chỉ thích một câu chuyện giản đơn. Không đau khổ, không nước mắt. Một câu chuyện là văn xuôi nhưng lại như là một bản nhạc.
Một quyển tiểu thuyết trên nền nhạc là tất cả những gì tôi nghĩ về “Lắng nghe gió hát”.
Chẳng cần gì nhiều hơn một vài tháng ngày ngắn ngủi của mùa hè những năm tháng tuổi trẻ. Những cuộc gặp gỡ không cần lý do, nhẹ nhàng len lỏi vào những khoảnh khắc thường nhật. Những con người xuất hiện bình dị đúng với những điều vẫn xảy ra trong cuộc sống quẩn quanh ta.
Dẫu đang viết về những năm tháng tuổi trẻ. Nhưng chàng trai trong quyển sách ấy, hay đúng hơn là chính tác giả, lại không hề gò ép ta vào những thứ gọi là áp lực cuộc sống. Không có nỗi sợ về sự trưởng thành như trong “Rừng Na uy”. Không tính toán ngày mai cũng chẳng khắc khoải về quá khứ. Tất cả giản đơn đến lạ kỳ. Có lẽ đó một triết lý về cuộc sống này mà Murakami muốn gửi gắm. Nhân sinh trầm nổi khôn lường, có khi điều ta cần nhất là tận hưởng khoảnh khắc của hiện tại này. Hoặc có thể đó là tất cả những gam màu tươi trẻ của một Murakami năm tháng đôi mươi cũng nên.
_________________________________
Cậu bạn thân, kẻ sống với một trái tim thuần khiết, một con người có chút điên và có thể nói, nhìn vào cậu ấy, tôi thấy một màu trầm của bức tranh, nhưng cậu ấy không khiến người ta thấy đáng thương mà thấy đáng quý. Một con người sống y như ý nguyện. Cậu ấy ghét việc giàu có, và thích viết những quyển sách không tình dục cũng không chết chóc. Một quyển sách gần như là đơn giản đến nỗi chỉ là câu chuyện về hai con người bị đắm tàu và sau đó cùng nhau thả trôi, vừa trò chuyện vừa uống bia trên biển, sau đó họ chia tay, cô gái cứ thế cố gắng bơi về bờ. Những câu chuyện tưởng như bình thường ấy, lại một lần nữa khiến ta cảm thấy thứ gọi là sự sắp đặt của vũ trụ.
Chính lời trách móc của cô gái dành cho cậu ta và cuộc đời, đã cho ta thấy rằng, đôi lúc điều chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức, phần còn lại là may mắn của cuộc đời. Có thể bạn đủ may mắn để chẳng cần làm gì vẫn sống sót, nhưng nếu bạn muốn chắc chắn về điều đó thì hãy nỗ lực như cô gái, bạn cũng sẽ nhận được đúng những điều may mắn của một kẻ may mắn không cố gắng.
Rồi cả những điều kì ảo nhưng chân thật. Đó có lẽ là một phần trong những tác phẩm của Murakami chăng? Những sự xuất hiện và biến mất không cần một lời giải thích. Những bí mật chẳng bao giờ được tiết lộ. Sự xuất hiện và biến mất của cô bạn học thời trung học cùng câu chuyện về những chiếc đĩa nhạc bị lãng quên. Rồi nỗi buồn của cô gái không có ngón tay út.
Xuất hiện và biến mất. Nỗi buồn và cô độc. Đều chẳng được giải thích. Phi logic với một quyển tiểu thuyết không phép màu. Nhưng lại hợp lý với cuộc sống này. Đã có biết bao nhiêu điều xuất hiện mỗi ngày mà ta không giải thích được. Ban đầu có thể khắc khoải, tò mò, nuối tiếc. Nhưng ngày qua ngày ta lại xem nó như một điều bình thường. Và “Lắng nghe gió hát” cũng thế, như một dòng chảy thời gian, trang cuối nghĩa là hết, dù ta có giở lại trăm lần vẫn không tìm được câu trả lời cho những điều bí ẩn ấy.
Nhờ đọc “Lắng nghe gió hát” mà tôi thấy một Murakami thật trẻ và tươi mới. Thấy cả những tác phẩm cũ rích, cũ đến nỗi chẳng có một bản dịch của Tiếng Việt. Rồi những bản nhạc trước năm hai nghìn. Mọi thứ đều nhẹ nhàng và ấm áp lạ thường.
Mỗi con người trong quyển tiểu thuyết ấy, đều mang một nét trầm dịu dàng, có chút kỳ lạ và bình thường.
Tất cả chỉ là những ngày hè với nắng, biển, những con người, radio, bia, khoai tây và âm nhạc. Một mùa hè cứ thế trôi qua như bản nhạc của tuổi trẻ trong những ngày tháng dừng chân để ngơi nghỉ.
Xoay, xoay, xoay như chiếc đĩa than, xoay tâm tư ta vào một bản nhạc không lời. Khuấy tan ta bằng những câu từ trên nền nhạc, đó là tất cả những gì tôi có thể nói về “Lắng nghe gió hát” của Murakami.
______________________________________________
“Người trầm cảm chỉ có thể mơ những giấc mộng trầm cảm, nếu trầm cảm nặng hơn, muốn mơ cũng khó.” – Lắng nghe gió hát (1979)
___________________________________________
風の歌を聴け
音楽の小説は、私が「歌う風を聴け」を考えるすべてです。夏の数ヶ月と若者の年以外に何も必要ありません。 理由もなく会議は、日常の瞬間にそっと忍び寄りました。 普通に見える人々は、私たちの周りの生活の中でまだ起こっていることに忠実です。
>>> KHI MUA SÁCH TẠI SÁCH 100 <<<
Thoải mái ĐỔI TRẢ sách trong vòng 7 ngày
FREE SHIP với đơn hàng từ 5900 yên
Thanh toán linh hoạt (Ship COD, chuyển khoản…)
————————————-
>>> SACH100にて本を買う際のメリット <<<
7日間以内返品可能
5900円以上のご注文で送料無料
便利な支払方法(代金引換、口座振込など)